Cội nguồn của hy vọng bản thân tôi

in #tonivo6 years ago (edited)

Hôm nay ngày 03/05/2018 ngày mà có lẽ là ngày buồn nhất, tôi không biết kể câu chuyện này từ đâu nữa, đây là câu chuyện của riêng tôi thôi, tôi ra đất Phú Quốc này năm 2015, cái năm mà tôi rớt lớp 11 THPT Thạnh Tây lần 2, không phải vì tôi thiệu năng đến mức học 2 năm vẩn không lên lớp, mà vì ở trong quê từ bé và không được tiếp xúc nhiều với thành thị nên việc tôi nghĩ trong đầu chỉ là trồng lúa và đắp đê hay ránh hàng rong mà đi bán thôi chứ thật sự chẳng biết làm gì hơn, việc mà tôi học rớt 2 lần ấy là do tôi không biết mình học cho việc gì và tôi chán học là từ đấy mà ra, cái tôi rút ra được kinh nghiệm chính là việc ít tiếp xúc với thế giới bên ngoài sẽ khiến bản thân mãi không thể tìm được cái mình yêu thích cái mà theo tôi gọi là ý tưởng cái đam mê hay là cái "Hy vọng"
Ngày ấy tôi bước ra Phú Quốc này với đầy bở ngở vì sự thây đổi đến kỳ lạ này, à mà quên nói với các bạn, Phú Quốc là nơi quê ngoại của tôi, ngày trước khi tôi còn bé lúc ấy bố mẹ còn hay giắt về đây chơi vì ông bà ngoại lúc đấy còn sống, ký ức khi bé của tôi đối với Phú Quốc này mà nói thì chỉ là những cánh rừng, những ngôi nhà hoang sơ đến phát sợ nhưng song song với cái sợ đó là những đứa trẻ con rất vui trong đó có anh chị em bạn gì của tôi, tôi nhớ những trò chơi trẻ con khi ấy, những quả banh được nặng ra từ cát và được đắt đắt tro dưới những sàn nhà ở gần mép biển chỉ dùng để đụng nhau xem đứa nào nặng giỏi và còn nhiều trò chơi lắm nhưng trong ký ức tôi chỉ còn nhớ là những điều mong lung mà thôi vì khi đó tôi quá bé, đến nay củng đã được 10 năm rồi khi quây lại thì mọi thứ đã rất khác, từ lúc ông bà ngoại mất tôi đã không được về quê nữa rất nhiều lần khi tôi còn nhỏ tôi đã khóc nhiều nhiều lắm vì nhớ ông bà và nhớ anh chị em bên đây nhưng mà vẩn không được về vì bố mẹ tôi giận nhau với những người bà con bên đây và vì gia đình tôi không có đủ tiền để đi chơi như vậy, trở lại với hiện tại mà nói thì tôi bây giờ đã khá là may mắn, may mắn vì năm đấy khi quây lại đây tôi đã được sự giúp đở của quý nhân mà được đi học lái xe(tài xế) thực sự mà nói khi tôi bước qua đây trong đầu tối chẳng có gì ngoài chuyện vừa mới rất khó chịu bức rứt buồn bã và tuyệt vọng vì rớt lớp và phải đi làm, cái cảm giác mà hụt hẩn đi xin điểm thi ấy mãi mãi tôi không thể quên, bởi vậy trong đầu tôi luôn khắc ghi rằng "nếu kéo sẽ không hạnh phúc" nhờ vậy tôi mới được về lại với quê mẹ, và tại đây tôi tìm được "Hy vọng" đầu tiên trong cuộc đời của mình...

31945364_1125396797602060_3287246008467062784_n.jpg31932667_1125397477601992_2557939700950106112_n.jpg31486861_1125397514268655_6547573829097488384_n.jpg31632073_1125397574268649_4810677054456463360_n.jpg

Ngày đấy tôi được 18 tuổi, công việc đầu tiên của tôi là phụ hốt đất cát cho resort mà chị bạn dì của tôi quản lý, và làm lơ xe đón khách sân bay mà chắc việc này là chính, tôi theo người anh đi theo đón khách, nhưng các bạn biết không, cái thực sự tôi muốn làm, cái nghề mà tôi thích không phải là lái xe, có lần tôi hỏi anh trai ở quầy lễ tân rằng: "anh ơi chị của em làm từ chức vụ nào mà lên được quản lý vậy, có phải là lễ tân như anh không" anh ấy trả lời tôi là đúng vậy và còn nói thêm về nghề này, cứ mỗi lần tôi lên đây đưa khách cho resort là tôi lại nói chuyện với anh trai lễ tân ấy, thực sự mà nói thích cái nghề này nhưng bản thân lại phải học cái nghề khác nó rất khó chịu, tôi biết bản thân không thể nào làm được nên đã bỏ cuộc, có lẽ "Hy vọng" đấy sẽ không trở thành hiện thực được, thế là tôi buông bỏ cho đến khi tôi lấy được bằng lái xe...

)31776102_1125397090935364_8274487970166210560_n.jpg31716554_1125397677601972_1312096308311359488_n.jpg31779155_1125397010935372_3488079770149715968_n.jpg31783680_1125397350935338_2560000598057418752_n.jpg31818262_1125397340935339_3458929341780459520_n.jpg31888964_1125397634268643_221073477237473280_n.jpg31870903_1125397294268677_8137056373973188608_n.jpg31914110_1125397537601986_4433529082772193280_n.jpg31900683_1125397594268647_1175330522243530752_n.jpg31894505_1125396907602049_3114920504528470016_n.jpg31888964_1125397634268643_221073477237473280_n.jpg31906138_1125396804268726_6025861591851859968_n.jpg

Năm ấy năm 2016, cái năm mà sau khi tôi lấy được bằng lái nhưng rồi chẳng biết đi về đâu, ở quê nhà mà ngồi suy nghĩ, chắc có lẽ mình sẽ dạt lên thành phố hay là qua lên Rạch Giá mà lái xe tải kiếm sóng nhỉ? hỏi rồi tự trả lời như thế cho đến một ngày kia khi nhận được cuộc gọi từ một người chị ở Hòn Thơm bảo là làm bảo vệ, tôi mới đầu chẳng muốn qua, nhưng suy nghĩ hồi lâu thì củng đã đồng ý suống nhà chị ấy ở để phụ tiếp chị và đi làm kiếm thêm, chị tôi bảo làm bảo vệ khỏe lắm ngồi chơi thôi và tôi nghĩ rằng việc này khá tốt, nếu may mắn được ở không thì mình có thể vừa học tiếng anh bằng điện thoại vừa kiếm thêm thu nhập để giấc mọng được phục hồi, sau khi tôi qua Hòn Thơm, nhận được việc tuy là có khỏe thật nhưng lại khá đáng sợ vì trên trụ cáp treo lúc bấy giờ chả có ma nào cả, ý tôi là chẳng có ai trên đấy cả, chỉ mỗi tôi và một ông nữa trực trên núi từ sáng sớm đến chìu tà và từ chìu tà cho đến sáng vì ngày trực 12h, nhưng rồi nam nhi chi trí nên mọi chuyện củng qua, phụ giúp gia đình chị và kím thêm tiền nui mọng của tôi cuối cùng lại một lần nữa vỡ tan khi mà đội bảo vệ quá đông và tôi là người bị cắt giảm biên chế, một lần nữa tôi lại đứng trước nỗi tuyệt vọng và trăm ngàn lựa chọn trong cuộc đời....
Cầm tờ xin nghĩ việc trên tay, qua đò Hòn Thơm sang An Thới hết ba trục nghìn, bắt xe ôm lên đến sunhome tòa nhà 21 tần hết thêm bảy trục nghìn để mà xin nghĩ việc, thầm nghĩ ở trong lòng, chết tiệc thật đã khổ thế này rồi còn phải tốn tiền khơi khơi thế này sao, thôi kệ sao củng được mệt quá nên không để tâm nữa, bước lên thang máy bấm nút để mà lên tần trên mà trong lòng cứ suy nghĩ đến viễn cảnh phải làm công việc khác mà không được nuôi mọng của mình, ước mơ của tôi là được đi học trung cấp nghề resort khách sạn, thế nhưng khi mà biết được cái mình thật sự muốn thì mọi thứ đã quá trể rồi, quây lại với vụ xin nghĩ việc nào, cầm tờ giấy thôi việc lên văn phòng gập ngay ông giám xát mà hồi xưa khi qua bên mình giám xát ổng đi bộ tội nghịp mình hây lấy xe chở ổng nè, lòng mừng mừng mà củng được xíu thôi vì đang buồn mà, chào hổi được chút thì mới hay là nay ảnh đã trở thành chỉ huy mục tiêu rồi và có ý hỏi rằng mình có muốn làm với ổng không, trong lòng bổng chóc vui hẳn lên, từ bảo vệ công trường mà nhờ biết chút tiếng anh mà được làm bảo vệ dịch vụ thì quả là vui quá vì JW Marriot có khá nhiều khách tây cho mình tha hồ thực hành tiếng anh rồi, và thế đó làm với anh ta được một tháng thì lúc này trong lòng bổng nổi lên cái đam mê ấy tiếp, vì là tiếp xúc nhìu ở khu lễ tân nên cái đam mê ấy lại nổi lên rạo rực, thế là tôi lại quyêt tâm để mà làm được cái ý chí đó, cuối cùng tôi bỏ việc ở đó và xin chị tôi cho tôi làm lễ tân, nài nĩ lắm chị mới cho chức vụ bellboy, thế nhưng mà vui vì không còn là bảo vệ nữa, và ở đây gần trường học, tôi sẽ cố gắng sắp sếp để xin chị cho đi học trung cấp lễ tân, thế nhưng nạp hồ sơ lại không đủ hồ sơ để mở lớp, tôi buồn báo chị biết, chị bảo em nên học hết 12 đi đã, thế là tôi nghe theo chịu đi bước chậm mà đi đăng kí học bổ túc, và rồi một lần nữa lớp bổ túc lại không đủ hồ sơ, tôi không biết phải làm sao nữa, hay là ông trời chỉ cho tôi đến đây thôi sao, vài ngày suy nghĩ cuối cùng tôi củng đã thôi buồn mà đứng lên đấu tranh tiếp, ok không sau, tôi sẽ đi vào trường chính quy đăng ký học cùng các em 2001 vậy, nhưng đâu phải muốn là được học, quá khứ của tôi tốt đẹp gì, nhìn học bạ của tôi củng biết nếu nhận vào chắc chắn cũng sẽ rớt, nhưng tôi có ý chí, tôi có sự quyết tâm, cuối cùng nhận được lớp, và ngày đầu tiên đi học tôi lại khá mặc cảm vì già nhất trường, các em gọi tôi là chú, thế nhưng cuối cùng tôi củng nghĩ ra rằng, chẳng việc gì phải mặc cảm cả, việc tôi không học nên người bây giờ phải học lại với các em thì thực chất tôi củng chẳng trính trắng gì cả nên học lại là đúng đắng, quang niệm của tôi là " không gì là quá trể " hiện tại củng đã đến mùa thi, và tôi chắc rằng mình không học nổi khá nhưng củng trung bình đủ lên lớp, hiện tại cái cảm giác kia lại quây lại lần thứ ba, và lần này tôi mới thật sự buồn nhât...
Ngày 03/05/2018 ngày mà Resort Cottage Village bị chủ đầu tư đồi lại và chị tôi không còn là quản lý nữa, thế nhưng những gì chị ghi trên zalo nhốm thì rỏ là công ty này chắc sẽ đống cửa, tôi buồn vì sao ư? vì những người trong cty này đã như là gia đình mình, và điều quang trọng nhất nhất là nơi này chính là nơi mà ước mơ tôi được sinh ra, và nơi mà "Cội nguồn của Hy vọng bản thân tôi".
bài viết khá là dài và hình như rất là lũng củng, không sao đây là lần đầu tiên tôi viết blog, và chia sẽ những câu chuyện của mình, chỉ mong rằng những bạn trẻ như tôi đừng bỏ ước mơ của mình, tuy hiện tại tôi không biết sẽ về đâu để học và làm việc gì để kiếm miếng ăn nhưng tôi chắc chắn răng, dù có chết tôi củng không bỏ cuộc được, có thể là đi làm hồ củng có thể là đi làm nhà hàng ban đêm củng được, còn sóng là còn thực hiện hoài bảo của mình, đây là một số bức hình của resort chúng tôi, chúc các bạn một ngày vui vẽ và viết ra, chia sẽ ra những điều tốt lành, chào thân ái !

Sort:  

Congratulations @tonivo! You have completed some achievement on Steemit and have been rewarded with new badge(s) :

You published your First Post
You made your First Vote
You made your First Comment

Click on any badge to view your own Board of Honor on SteemitBoard.
For more information about SteemitBoard, click here

If you no longer want to receive notifications, reply to this comment with the word STOP

Upvote this notification to help all Steemit users. Learn why here!

Coin Marketplace

STEEM 0.28
TRX 0.12
JST 0.032
BTC 66924.38
ETH 3111.57
USDT 1.00
SBD 3.75